Lý Thuyết Đái
“Hai mươi phút cho một suất ăn trưa. Nếu người (xếp) đầu hàng chỉ cần chậm trễ lúc nhận phần ăn thì kể như người cuối hàng không còn thời gian ăn nữa.
“Một phút rưỡi mỗi lần vệ sinh… 90 giây là khoảng thời gian đi hết quãng đường 150m từ xưởng sản xuất đến khu vực W.C. Người công nhân muốn đi “tháo bàng quang” rất cần tăng tốc động tác trong một chuỗi các thao tác may, ấn vào cái nút toilet màu đỏ…mắt người phải liên tục để ý đến cái nút khi nó chuyển sang màu xanh thì lập tức dừng máy và đi thật nhanh nếu không muốn nói là chạy. Kinh nghiệm nhiều năm của tôi cho thấy, trước tiên bạn cần phải luyện bộ máy tiêu hóa của mình theo hướng công nghiệp, đạt tiêu chuẩn ISO 2002 và cần rèn luyện thêm một số các kỹ năng đái khác, lúc ấy bạn mới ngồi vào chuyền may cho Tan weng company Ltd được.
“Bao nhiêu lần làm đơn đề nghị Tan weng company Ltd tăng giờ vệ sinh là bấy nhiêu lần em dỉn ra quần. Tám trong số bốn mươi em và sau này còn bao nhiêu em nữa phải âm lương do không hoãn được cái sự “thoải mái” ấy lại.
“Lý thuyết Đái, một lý thuyết về sự thay đổi thói quen. Có nghĩa rằng một khi tôi đã ngồi vào chiếc ghế may thì tất cả trọng lượng cơ thể với 42 kg của tôi lập tức biến thành một chuyền may.
“Lý thuyết Đái nói “bạn cần phải chạy nhanh hơn bất kỳ cái gì nhanh nhất”.
Đây là những dòng chữ lạnh lùng đến rớm máu trong truyện ngắn “Mùng chín tháng tám”, về tấn bi hài kịch quanh cái dây chuyền sản xuất công nghiệp, trong một công ty vốn nước ngoài Tan weng nào đó, nơi mà những người lao động Việt Nam chỉ được coi như những chi tiết của một cỗ máy.
Chép lại “lý thuyết đái” của nhà văn Lê Thanh Kỳ, là bởi ngày hôm qua, tác giả của vừa đoạt giải nhất cuộc thi truyện ngắn báo Văn nghệ vừa xuất hiện, để nói về những bi kịch khác trong đời sống mà ông không thể đưa hết vào một truyện ngắn. Đó là hiện thực 31 lao động được đưa vào một xưởng giày da- may mặc trong một…khu rừng nước ngoài. Cắt đứt hoàn toàn với thế giới. Một địa ngục. Một kiểu lao động khổ sai thực sự.
Phải nhắc lại “lý thuyết đái” vì hôm qua, báo Tiền phong đưa một bản tin ngắn gây sốc về tình trạng có tới 162 ngư dân Thanh Hóa đang làm thuê trái phép cho tàu cá Trung Quốc.
Bản tin ngắn gây sốc đến mức người ta phải tự đặt ra và trả lời câu hỏi: Vì sao những ngư dân Việt Nam, một cách trái pháp luật, tha hương cầu thực, làm việc trên những chiếc tàu cá Trung Quốc, có khi đang đánh bắt trái phép trên chính vùng biển Việt Nam tuyên bố chủ quyền.
Có người đã đặt vấn đề hiểu biết pháp luật, vấn đề ý thức công dân.
Nhưng thực ra, chẳng có gì to tát đến vậy.
Chỉ vừa tháng trước, ba ngư dân người Việt đã phải “nhảy xuống biển” chấp nhận mạo hiểm giữa dòng nước buốt giá, trên vùng biển Chile xa lạ, chỉ để thoát khỏi cái địa ngục có tên là tàu cá Đài Loan. Đó là nơi mỗi ngày làm việc dài “mười mấy tiếng”, “không có ngày nghỉ”, thức ăn là cá đánh được “nướng trên ống khói tàu”, là “hôm nào không có việc thì chủ chỉ cho ăn cháo và rau”, là “đói ăn rau nhưng đau không có thuốc”, là “ốm vẫn phải làm việc”.
Xin đừng trách họ. Chung quy chỉ là câu chuyện miếng cơm manh áo. Chẳng ai muốn phải tha hương cầu thực để trở thành một chi tiết trong cỗ máy công nghiệp đi đái cũng phải có lần, có phút hoặc nô lệ khổ sai để phải nhảy xuống biển.
Chẳng ai muốn mạo hiểm khi xuất khẩu lao động trong không ít trường hợp chẳng khác gì đánh bạc với số phận.
Cũng hôm qua, báo chí đưa tin lao động chui người Việt thứ tám đã chết ở Angola.
Cũng hôm qua, báo cáo về tình hình lao động và việc làm, dù không đạt chỉ tiêu, nhưng vẫn được đánh giá như một nỗ lực mang tính chất chiến công của cơ quan chức năng.
Cũng hôm qua đầu tàu kinh tế TP HCM lạc quan tính toán “chỉ” 12 năm nữa thu nhập đầu người sẽ bằng Băng Cốc của năm… 2010.
Những bi kịch “lý thuyết đái”, hay những hiện thực “nhảy xuống biển” có lẽ chỉ chấm dứt khi tình hình việc làm, thất nghiệp không chỉ tồn tại như những chỉ tiêu, khi người công dân, ngư dân có thể sống chính đáng bằng mồ hôi nước mắt ngay trong nước.
-
1
Pingback on Th5 16th, 2013 lúc 2:02 sáng
[…] Lý Thuyết Đái […]
-
2
Pingback on Th5 16th, 2013 lúc 8:34 sáng
[…] Theo Đào Tuấn blog […]
-
3
Pingback on Th5 16th, 2013 lúc 9:04 sáng
[…] Quảng Bình ở Trường Sa (Người Ba Đồn). – Lý Thuyết Đái (Đào Tuấn). “Vì sao những ngư dân Việt Nam, một cách trái pháp luật, tha […]
-
4
Pingback on Th5 16th, 2013 lúc 10:58 sáng
[…] Quảng Bình ở Trường Sa (Người Ba Đồn). – Lý Thuyết Đái (Đào Tuấn). “Vì sao những ngư dân Việt Nam, một cách trái pháp luật, tha […]
-
5
Pingback on Th5 16th, 2013 lúc 3:09 chiều
[…] Quảng Bình ở Trường Sa (Người Ba Đồn). – Lý Thuyết Đái (Đào Tuấn). “Vì sao những ngư dân Việt Nam, một cách trái pháp luật, tha […]
-
6
Pingback on Th5 17th, 2013 lúc 6:15 sáng
[…] bay là chuyện nhỏ! – Người Quảng Bình ở Trường Sa (Người Ba Đồn). – Lý Thuyết Đái (Đào Tuấn). “Vì sao những ngư dân Việt Nam, một cách trái pháp luật, tha […]
-
7
Pingback on Th5 18th, 2013 lúc 8:47 sáng
[…] BLOG ĐÀO TUẤN Lý Thuyết Đái […]
-
8
Pingback on Th5 18th, 2013 lúc 9:15 sáng
[…] BLOG ĐÀO TUẤN Lý Thuyết Đái […]
Tháng Năm 15, 2013 at 8:44 chiều
Sau bao năm ” ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC ” là những gì mà người dân được hưởng : chế độ công bằng .dân chủ văn minh như đi vệ sinh phải quy định chính xác từng phút . ÔI ! THIÊN ĐƯỜNG là đây sao?
Tháng Năm 16, 2013 at 8:06 sáng
Nick nguyên_hanh nhầm lẫn rồi. Đây là bài báo nói về lao động Việt Nam làm việc trong công ty nước ngoài chứ không phải làm việc ở Việt Nam đâu. Mình trích lại của tác giả này: “về tấn bi hài kịch quanh cái dây chuyền sản xuất công nghiệp, trong một công ty vốn nước ngoài Tan weng nào đó, nơi mà những người lao động Việt Nam chỉ được coi như những chi tiết của một cỗ máy.”
Tháng Năm 16, 2013 at 2:36 chiều
Nhà đồng chí on mới lại là người bị… nhầm! “trong một công ty vốn nước ngoài Tan weng nào đó”. Là muốn nói: Công ty này là công ty nước… ta nhưng vốn… nước ngoài! Còn nếu đã là công ty nước ngoài và đóng ở chính nước họ thì làm gì có khái niệm “vốn nước ngoài” nữa phải không bác?
Tháng Năm 16, 2013 at 5:17 sáng
Đó chỉ là những trường hợp báo chí đăng thôi, thực tế dân mình sống cay đắng, mạt hạng đầy rẫy ngay trên đất nước mình. Thôi đành cảm ơn đảng đã cho ta mùa xuân, nhưng lòng người giờ hình như chỉ muốn xem tại sao lại có mùa xuân Ả Rập …
Tháng Năm 16, 2013 at 6:29 sáng
Bên Thắng Cuộc
Mến tặng Huy Đức,
Đất nước cần những người như anh.
Bên thắng cuộc này, chẳng phải anh!
Hai miền Nam Bắc cuộc tương tranh
Dù miền Nam đã anh vào chiếm
Sài gòn đổi tên Hồ chí Minh.
Bên thắng cuộc này, chẳng phải anh!
Hỡi anh bộ đội tóc còn xanh
Tử nam sinh bắc đầy phi lý
Xương trắng Trường sơn ngập Cổ thành.
Bên thắng cuộc này, chẳng phải anh!
Người dân miền Bắc vốn chân thành
Bởi anh đã thấy miền Nam cũ
Hạnh phúc tự do và no lành.
Bên thắng cuộc này, chẳng phải ta!
Khi toàn dân Việt đã nhìn ra
Miền Nam giải phóng thành nô lệ
Sơn hà thống nhất hoá nhà ma.
Bên thắng cuộc này, là những ai?
Là phường bán nước, lũ tay sai
Là quân Cộng sản quên nòi giống
Chém mướn đâm thuê cho ngoại lai.
Bên thắng cuộc này, là những ai?
Là trùm quốc tế, chủ tay sai
Đã làm thương tổn hồn dân tộc
Đã khiến tiêu hao lực giống nòi.
Bên thắng cuộc này, đã nhận ra:
Ngoại thù phương bắc, rợ Trung hoa
Nội thù Cộng sản, bầy tôi tớ
Thua cuộc là ai chẳng phải TA?
Phan Huy MPH
Tháng Năm 16, 2013 at 7:59 sáng
Để người dân không còn phải ra nước ngoài kiếm ăn thì trước tiên phải tăng cường đào tạo nghề trong nước. Đặc biệt phải cải cách phương pháp dạy nghề, phải gắn việc dạy nghề với nhu cầu của thị trường lao động. Mặc dù đi xuất khẩu lao động lương cao hơn ở Việt Nam nhưng so với lương ở nước đó thì thuộc hàng thấp nhất
Tháng Năm 16, 2013 at 8:20 sáng
Tan weng nghe như tên của một công ty Trung Quốc. Chỉ có 20 phút thì phải ăn trưa xong. Chế độ làm việc bóc lột sức lao động, coi người như cái máy. Không coi sức lao động của người lao động ra gì. Đây là những mặt trái của kinh tế thị trường đấy, chỉ coi trọng đồng tiền, bóc lột sức khỏe con người.
Tháng Năm 16, 2013 at 10:58 sáng
Ối ông đứng đầu giai cấp vô sản Việt nam ôi!
Ối các ông đứng phó giai cấp vô sản Việt Nam ôi!
Ối làng nước ôi, chị em tôi ị ra quần.
Ối các liệt sĩ năm xưa đi kháng chiến ôi về mà chứng kiến!
Đất nước bốc mùi vì không được ị!
Tháng Năm 16, 2013 at 1:43 chiều
Có khoảng 400.000 DN ở VN đang bị phá sản nhưng không được phá sản (chết nhưng không được chôn). Vậy thì số người thất nghiệp sẽ là bao nhiêu, họ sẽ làm gì, có gì ăn nếu không chui đầu vào những nơi có “lý thuyết đái” như thế?
Tháng Năm 17, 2013 at 8:51 sáng
Ngay ở nhà còn để mặc công nhân như nô lệ, đến nước người thì còn tệ đến đâu. Ác với vịt lại chính là dân vịt, đéo làm ngơ thì bố nó cũng chả dám lộng hành !?